Thứ Tư, 14 tháng 3, 2012

Người chứ có phải là gà đâu!



          
       Nhìn miếng thịt nạc vừa mua về đã bị cắt xén mất hơn một nửa, nó ấm ức. Cổ họng nghẹn đắng, nước mắt như chực trào ra rồi lại lặn ngược vào trong. Đúng là hạnh phúc thì giống nhau nhưng niềm đau thì mỗi người mỗi cảnh. Ai khổ vì chồng cờ bạc, rượu chè, hay gái gú. Nó thấy nó khốn khổ vì gà.
          Ngoài sân, chú gà chọi đang đường hoàng, khoan thai mổ những viên thịt nạc đã được bằm thật kĩ trên một cái đĩa thủy tinh trước cái nhìn chăm chú và hết mực âu yếm của lão chồng nó.(Lão hơn nó đúng mười tuổi  nên sau lưng chồng nó thường gọi là lão ta). Với lão, nuôi gà chọi như một niềm đam mê mãnh liệt, niềm đam mê ấy đã ăn sâu vào tận xương tủy của lão. Lão biết cách chăm sóc, huấn luyện, và đánh giá một con gà chọi như một chuyên gia thứ thiệt. À, không phải như mà lão đã là chuyên gia thứ thiệt.
        Nó thầm nghĩ, với chừng ấy vốn kiến thức về gà chọi, nếu lão chồng của nó mà đem viết thành sách về cách nuôi và thuần dưỡng một chú gà nòi thì chắc chắn sẽ được xuất bản và trở thành một cuốn sách bán chạy nhất trên thị trường. Nó mường tượng, lúc đó có khi lão không phải chỉ được người ta biết đến như một tay chơi gà sành sỏi như bây giờ mà tiếng tăm của lão sẽ nổi như cồn nhờ vốn kiến thức rất cần thiết đó, vì theo lão, giới chơi gà chọi trên cái đất nước này đâu có ít. Mà  thử hỏi có mấy ai có được kinh nghiệm như lão. Chỉ hiềm một nỗi, trời ban cho ta cái tài này thì lại lấy đi mất cái khả năng kia, cứ như là sợ người ta trở nên xuất sắc quá đỗi ấy.
           Trời cho lão niềm đam mê và sự sành sỏi về gà chọi, cho lão huyên thuyên mãi một mớ bòng bong hỗn độn về cái con vật hai chân mà theo nó là chỉ để làm mâm cỗ cúng tổ tiên, để làm bữa trưa thịnh soạn, làm cho cậu con trai của nó cười toe toét vì sung sướng khi được nhận cái đùi gà. Nhưng lại không cho lão cái khả năng biến vốn hiểu biết đó thành sách để truyền cho đời, để kiếm tiền.
          Nó thấy khó chịu và tự oán trách mình, thấy mình nhỏ nhen vì đang ghen với một con gà. Vì từ khi có cái giống gà cao cao, da thịt đỏ au, ít lông này về nhà thì trong mắt lão chồng, mẹ con nó bị tụt xuống hàng thứ hai, xếp sau con gà. Bảo sao nó không ấm ức. Thay vì ngủ nướng với cậu con trai, để nó trở dậy lo bữa sáng như mọi khi. Lão dậy từ sớm, ngày nào cũng vậy. Lão ra mở chiếc chuồng đã được xây khóa cẩn thận, tra chìa vào ổ khóa, ôm  con gà ra, mát xa, nắn bóp chân cho nó. Rồi cùng nó chạy thể dục quanh vườn. Trở về lão lại ngồi nhìn gà say đắm. Cái cách cho gà ăn của lão còn kĩ hơn chăm cậu quý tử của lão.Thực đơn của gà ngon gấp mấy lần bữa cơm đạm bạc của gia đình. Vì theo lão là cứ để nó ăn để nó còn chiến đấu, đem lại tiền bạc và vinh quang cho lão. Ngày có hai mươi tư tiếng đồng hồ lão dành trọn cho gà. Ăn nói chuyện gà, ngủ nói chuyện gà, dường như mỗi lần lão mở miệng là từ gà cứ phải tự nhiên bay ra trước.
          Trong khi mọi người lục tục ngoài đồng ruộng, thì lão cũng say sưa với một mớ công việc nào là nấu nước trà xanh để tắm cho gà, cho gà tắm nắng, nào là giã gừng với rượu đế để mát xa cho gà, tỉa lông gà, sưu tập lông gà. Kĩ tính hơn, lão biết được từng cánh của con gà có bao nhiêu lông. Lão theo dõi, xăm xoi  xem có vô tình rụng mất chiếc lông nào làm giảm mất độ oai của chiến binh gà thì lão lại tỷ mẩn, chọn từng cái một làm sao cho hợp màu, vừa vặn với gà rồi đem nối vào. Rõ là nghề chơi cũng lắm công phu. Xong đâu đấy, lão lại ngồi ngắm nghía, miệng lẩm nhẩm cứ như khấn phật. Chắc là lão đang nhẩm tính, với phong độ kia thì chàng chiến binh của lão cũng đáng vài chai chứ chẳng chơi. Lão lạy trời trận đấu sắp tới chiến thắng về với thầy trò lão. Nó thấy lão bận túi bụi với những trận quyết đấu. Có đêm, khuya lơ khuya lắc, lão bật dậy, mặc áo cho gà, nổ máy, chạy khỏi nhà sau một tiếng chuông điện thoại reo.
       Vì gà, lão quên trời quên đất, quên luôn rằng mình còn là cái trụ cột của gia đình này. Từng ấy công việc nhà nông dồn lên đôi vai gầy của nó. Rồi tiền mùa mía, mùa mì lần lượt ra đi theo lão mà chẳng thấy về cùng lão. Hạnh phúc ngày xưa của nó hóa chênh vênh chỉ vì một con gà. Có hôm nó ốm, gà cũng ốm. Lão còn mải đi mua thuốc cảm cho gà, hái lá nấu nước xông cho gà mà quên mua thuốc cho nó. Tủi thân, nó khóc. Nhìn vợ ôm gối sụt sùi trên gường, lão quát: "Có chân thì tự đi mua lấy, người chứ có phải gà đâu!"
                                                                                                              (Mộc Miên)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét