Thứ Năm, 16 tháng 2, 2012

Vài Nét Về Lịch Sử Những Tội Ác Của Công Giáo.

tranchungngoc
Theo định nghĩa tôn giáo (Religion) của Tây phương trong Tự Điển thì đó là một “Niềm tin và tôn kính vào một quyền lực siêu nhiên được biết là đấng sáng tạo và cai quản vũ trụ” (Belief in and reverence for a supernatural power recognized as the creator and governor of the universe); hoặc “thái độ tâm linh và tình cảm của một người chấp nhận sự hiện hữu của một quyền lực siêu nhân” (The spiritual or emotional attitude of one who recognizes the existence of a superhuman power). Ki Tô Giáo là tôn giáo đúng như định nghĩa này.
Một tôn giáo thường có ba mục đích chính. “Thứ nhất, tôn giáo là để dạy và khuyến khích đạo đức cho con người.” (First, religion is there to teach and encourage morality.) “Thứ nhì, tôn giáo hiện hữu như là một gia đình thứ hai để hỗ trợ cho nhóm người có cùng đức tin trong cách sống lành thiện” (Second, it exists as a extra familiar support group of people with similar, or at least compatible, beliefs in how to live life correctly.) Và “Thứ ba, tôn giáo giúp chúng ta khai sáng tâm linh”(Third, it helps us achieve spiritual enlightenment.)
Công Giáo không những không thực hiện ba mục đích trên mà còn làm trái lại. Thật vậy, lịch sử đẫm máu của Công Giáo đã chứng tỏ hơn gì hết Công Giáo, thay vì dạy và khuyến khích đạo đức con người, đã khuyến khích con người làm những việc đại ác như thiết lập những Tòa Án Xử Dị Giáo để tra tấn, giết chóc và cướp của của các nạn nhân, cùng chiến dịch săn lùng phù thủy thiêu sống vô số người vô tội, thiêu sống luôn cả khoa học gia Bruno, nạn nhân của sự ngu xuẩn của Giáo hội Công Giáo về vũ trụ học, nhưng lại nắm quyền sinh sát trong tay. Tất cả những việc đại gian, đại ác như trên đều được thực hiện nhân danh đức tin vào một Thiên Chúa của Do Thái mà nền thần học Công Giáo đôn lên làm Thiên Chúa của cả loài người. Thứ đến, khi Công Giáo du nhập vào Việt Nam, tôn giáo này đã mê hoặc được một lớp tín đồ thuộc thành phần thấp kém nhất của xã hội Việt Nam, nổi tiếng là “đã phi dân tộc thì thể nào cũng phản dân tộc.” Và sau cùng, một tôn giáo mà các con chiên phải tuyệt đối tuân phục các “bề trên” và được dạy để mà tin không cần biết, không cần hiểu, có nghĩa là một tôn giáo trong đó lý trí trở nên thừa thãi, thì không thể gọi là một tôn giáo giúp tín đồ khai sáng tâm linh. Và bây giờ, tôi xin đi vào vài chi tiết.
Ngày Chủ Nhật, 12 tháng 3, 2000, trong một cuộc “Thánh lễ” công cộng tại "Thánh đường" Phê-rô, trước nhiều chục ngàn con chiên, người Chủ Chiên, Đức “Thánh cha” John Paul II, đại diện cho "hội Thánh" Công Giáo gồm gần một tỷ tín đồ, trong đó có khoảng 5 triệu tín đồ Việt Nam, đã chính thức “xưng thú 7 núi tội lỗi” đối với nhân loại của Công Giáo, một tôn giáo tự nhận là “thiên khải”, “duy nhất”, “thánh thiện”, “mầu nhiệm”, “tông truyền”, “vương quốc của Thiên Chúa”, “cao quý”, “ánh sáng của nhân loại” v…v…, và xin thế giới tha thứ cho những hành động tàn bạo đối với nhân loại của những con cái giáo hội Công Giáo "thánh thiện". Những hành động này, như được nhắc tới hết sức đại cương trong những lời xưng thú 7 núi tội lỗi của Công Giáo như sau:
1. Xưng thú “tội lỗi chung”.
2. Xưng thú “tội lỗi trong khi phục vụ “chân lý”” [Xin hiểu là đã gây ra những cuộc Thánh Chiến, những Tòa Hình Án Xử Dị Giáo, Săn Lùng Phù Thủy, làm tiền phong hay đồng hành với các thế lực thực dân Âu Châu để truyền đạo v..v.., tất cả đều nhân danh phục vụ “chân lý” của Công Giáo]
3. Xưng thú “tội lỗi đưa đến sự chia rẽ giữa các tín đồ Ki Tô”.
4. Xưng thú “tội lỗi trong sách lược bách hại dân Do Thái”.
5. Xưng thú “tội lỗi trong những hành động với ý muốn thống trị kẻ khác, với thái độ thù nghịch đối với các tôn giáo khác, không tôn trọng truyền thống văn hóa và tôn giáo của các dân tộc nhỏ, kém phát triển”.
6. Xưng thú “tội lỗi trong sự kỳ thị phái nữ, coi thường phẩm giá phụ nữ”.
7. Xưng thú “tội lỗi trong việc vi phạm những quyền căn bản của con người”.
Các tín đồ Công Giáo, nhất là tín đồ Công Giáo Việt Nam, bèn ca tụng hành động “xưng thú 7 núi tội lỗi” trên của Giáo Hoàng là một hành động can đảm chưa từng có trong giáo hội, theo luận điệu diễn giải của giới chăn chiên dạy các con chiên. Nhưng dù giáo hội có giải thích hành động xưng thú tội lỗi của giáo hoàng như thế nào đi chăng nữa, là hành động can đảm hay theo đúng tinh thần tự kiểm ăn năn thống hối của Công Giáo, là để thanh tẩy ký ức hay để tiến tới thánh thiện hơn v…v…, các tín đồ Công Giáo vẫn không thể nào giải đáp được thỏa đáng những câu hỏi như:
Tại sao một giáo hội do chính Chúa thành lập, thường tự xưng là "thánh thiện", là "ánh sáng của nhân loại", là quán quân về "công bằng và bác ái", được "thánh linh hướng dẫn" v...v... lại có thể phạm những tội ác vô tiền khoáng hậu trong suốt 2000 năm nay đối với nhân loại như vậy? trong khi các đạo khác, thí dụ như đạo Phật, thường bị Ki Tô Giáo, và ngay chính Giáo hoàng John Paul II trong cuốn “Bước Qua Ngưỡng Cửa Hi Vọng”, chụp cho cái mũ vô thần lên đầu, lại không hề làm đổ một giọt máu hoặc gây nên bất cứ một phương hại nào cho con người trong quá trình truyền bá trải dài hơn 2500 năm, từ trước Ki Tô Giáo hơn 500 năm?
Những trí thức Công Giáo, như các giáo sư như Nguyễn Gia Kiểng, Đỗ Mạnh Tri, Tiến sĩ Nguyễn Phúc Liên, TS Hồng Lĩnh, Vũ Linh Châu, Nguyễn Anh Tuấn, Chánh án Nguyễn Cần alias Lữ Giang, nhà văn Chu Tất Tiến v..v.., hay các linh mục nổi tiếng ở trong nước như linh mục Têphanô Chân Tín, Phêrô Nguyễn Hữu Giải, Tađêô Nguyễn Văn Lý và Phêrô Phan Văn Lợi, và các linh mục ở hải ngoại như Vũ Đức, Đinh Xuân Minh v…v…, và ngay cả Giáo hoàng Benedict XVI đâu? hãy trả lời trước thế giới và trước quốc dân Việt Nam những câu hỏi trên. Tại sao và tại sao??
Những câu hỏi này sẽ luôn luôn ám ảnh những tín đồ Công Giáo có đầu óc, còn đôi chút lương tri và óc suy luận. Vì một tôn giáo mà gây ra nhiều tội đại ác như tra tấn, tù đầy, thiêu sống v..v.., giết hại hàng chục triệu sinh mạng vô tội, gồm cả đàn bà và trẻ con, bất cứ vì lý do nào, thì không thể được coi là một tôn giáo nữa. Đó chẳng qua chỉ là một tổ chức núp sau bình phong tôn giáo, mượn danh thần thánh để mê hoặc đám tín đồ yếu kém, nhưng thực chất chỉ để duy trì những quyền lực thế tục và vơ vét của cải thế gian. Lương tâm trí thức của họ bắt họ phải trực diện với sự thực này, nếu họ còn có đôi chút lương tâm. Phải chăng họ đã bị lừa dối từ bao thế kỷ nay bởi một cái bánh vẽ trên trời mà không cần đếm xỉa gì tới vấn đề đạo đức, luân lý? Phải chăng họ đã bị nhào nặn từ nhỏ để có một tâm cảnh vô cùng ích kỷ, chỉ ham hố một sự “cứu rỗi” tưởng tượng cho riêng mình mà không cần biết đến cái cộng đồng tôn giáo của mình ra sao? Phải chăng họ đã bị nhồi sọ từ nhỏ đến độ chỉ còn có thể tin một cách mù quáng, không còn khả năng suy nghĩ để tìm ra lẽ thật? v..v..
Hiển nhiên là tôi không thể đi vào chi tiết của tất cả 7 núi tội ác của Công Giáo. Đọc giả nào muốn biết phần nào chi tiết về những núi tội ác của Công Giáo xin tìm đọc trên giaodiemonline.com [http://www.giaodiemonline.com/noidung_detail.php?newsid=55] loạt bài “Công Giáo Hắc Sử 1-5” (The Dark History of Catholicism] về 5 núi tội ác điển hình của Công Giáo. Ở đây tôi chỉ xin trích dẫn một tài liệu của Tổng Giám Mục Peter de Rosa trong cuốn “Vicars of Christ, The Dark Side Of The Papacy”, Crown Publishers, Inc., New York, 1988, trg.162-166, nói về chỉ đạo của “Tòa Thánh” cho những Tòa Hình Án Xử Dị Giáo:
Tòa hình án trong thời Trung Cổ có thể làm bất cứ điều gì . Những phán quan của tòa hình án [ những Linh Mục] thuộc dòng tu Đa Minh, được giáo hoàng bổ nhiệm, không ở dưới quyền bất cứ một ai ngoài Thượng Đế và giáo hoàng. Họ đứng ngoài vòng xét xử của các giám mục và luật dân sự. Trong những quốc gia thuộc quyền giáo hoàng họ chính là luật lệ, vừa đóng vai công tố viên vừa đóng vai quan toà xử án. Nguyên lý chỉ đạo của họ là : Thà giết oan 100 người vô tội còn hơn là để cho một kẻ dị giáo được tự do."
Tra tấn được dùng thả dàn. Mới một trăm năm trước đây, người ta trưng bày trong cái nhà ở góc đường của giáo hoàng Cuốn Sổ Đendùng làm chỉ đạo cho những quan tòa hình án. Cuốn sổ có đánh số trang này thuộc trách nhiệm của Đại Phán Quan. Cái tên phổ thông của nó là “Cuốn Sổ của Thần Chết.” Sau đây là một phần được trích dẫn từ đó:
" Hoặc bị cáo thú tội và như vậy là có tội theo sự thú tội của chính hắn, hoặc hắn không thú tội nhưng vẫn là có tội dựa theo chứng cớ của các nhân chứng. Nếu một người nhận tất cả các tội đã gán cho hắn, đương nhiên hắn hoàn toàn có tội; nhưng nếu hắn chỉ thú nhận có một phần các tội trạng, hắn vẫn phải bị coi như là phạm tất cả các tội, vì phần mà hắn đã thú tội chứng tỏ rằng hắn có khả năng phạm tất cả các điểm khác trong bản cáo trạng...
Sự tra tấn thân xác đã chứng tỏ đó là phương cách có ích và hữu hiệu đưa tới sự sám hối tinh thần. Cho nên, sự lựa chọn một hình cụ tra tấn thích hợp nhất là trách nhiệm của quan toà hình án, ông ta sẽ quyết định dựa trên tuổi tác, phái nam hay nữ, và sự cường tráng thân thể của tội nhân. Nếu, trong trường hợp đã dùng đủ mọi cách mà con người xấu số kia vẫn không chịu nhận tội, phải coi hắn như là một nạn nhân của quỷ; và, như vậy, không được hưởng sự thương xót từ các kẻ tôi tớ của Thượng Đế ( các linh mục xử án ), hoặc sự thương hại hay khoan hồng nào của giáo hội Mẹ Thánh Thiện. Hắn là đứa con của sự đày đọa. Hãy để cho hắn chết rục cùng với những kẻ đã bị đày đọa vĩnh viễn xuống địa ngục."
Thật khó mà có thể kiếm được một văn kiện nào mà trái với những nguyên tắc công lý tự nhiên như vậy. Theo cuốn Sổ Đen, một đứa con phải phản bội cha mẹ, một bà mẹ phải phản bội đứa con. Không làm như vậy là một "tội lỗi đối với Toà Án Thánh" và đáng bị tuyệt thông, nghĩa là, không được hưởng các bí tích và, nếu không có tu chính án, không được lên thiên đàng."
[To the medieval Inquisition, everything was permitted. The Dominican Inquisitors, being the pope's appointees, were subject to no one but God and his Holiness. They were outside the juridiction of bishops and of civil law. In the Papal States they were a law unto themselves, acting as prosecutors and judges. Their guiding principle was: "Better for a hundred innocent people to die than for one heretic to go free."
Torture was freely used. Only a hundred years ago, there was on display in the pope's House on the Corner the Black Book, or Libro Nero, for the guidance of inquisitors. This manuscript in folio form was the charge of the Grand Inquisitor. Its popular name was the Book of the Death. This is part of what it said:
Either the person confesses and he is proved guilty from his own confession, or he does not confess and is equally guilty on the evidence of witnesses. If a person confesses the whole of what he is accused of, he is unquestinably guilty of the whole; but if he confesses only a part, he ought still to be regarded as guilty of the whole, since what he has confessed proves him to be capable of guilt as to the other points of the accusation...
Bodily torture has ever been found the most salutary and efficient means of leading to spiritual repentance. Therefore, the choice of the most befitting mode of torture is left to the Judge of the Inquisition, who determines according to the age, the sex, and the constitution of the party...If, notwithstanding all the means employed, the unfortunate wretch still denies his guilt, he is to be considered as a victim of the devil: and, as such, deserves no compassion from the servants of God, nor the pity and indulgence of Holy Mother Church: he is a son of perdition. Let him perish among the damned.
It would be hard to find any document so contrary to the principles of natural justice. According to the Black Book, a child must betray his parents, a mother betray her child. Not to do so is a "sin against the Holy Office" and merits excommunication, that is, exclusion from the sacraments and, if there is no amendement, exclusion from heaven...]
Chúng ta thấy, “con cái phải tố cáo cha mẹ, cha mẹ phải tố cáo con, thà giết oan 100 người còn hơn là để cho một kẻ dị giáo được tự do, và dùng các hình cụ khủng khiếp nhất trong lịch sử để tra tấn các nạn nhân, nhiều khi đến chết, để cưỡng bách họ phải thú tội dù họ không có tội v..v..” chính là “đặc sản” của Công Giáo trong thời Trung Cổ, đưa đến số nạn nhân bị chết vì tra tấn, vì thiêu sống v..v.. lên tới khoảng 10 triệu người. Ai phủ nhận những sự kiện lịch sử này, xin lên tiếng. Đó là những “sự thật lịch sử” của Công Giáo, và những sự thật này đã chống Công Giáo hơn gì hết. Những tín đồ Công Giáo, nhất là những tín đồ sống trong các ốc đảo ngu dốt (từ của Linh Mục Trần Tam Tĩnh) ở Việt Nam, bị bịt mắt bịt tai, nên không hề biết đến cái lịch sử đẫm máu này của Giáo hội Công Giáo. Nhưng ngày nay, tuyệt đại đa số người dân Việt Nam có quyền biết đến những sự thật lịch sử này hay không? Ai nói không, xin lên tiếng và cho biết tại sao không?
Có người chê trách chúng tôi là soi bói những chuyện cũ kỹ của Công giáo trong khi ngày nay Công giáo đã thay đổi, không còn giết người như trong thời Trung Cổ. Họ không đọc lịch sử cận đại để biết rằng trong Đệ Nhị Thế Chiến Công giáo ở Croatia đã giết bảy trăm ngàn người (700000) Chính thống, Do thái và Gypsies. Linh mục cắt cổ người ngoại đạo, làm chủ trại giam người ngoại đạo, cưỡng bách người ngoại đạo cải đạo, dồn người ngoại đạo vào nhà thờ rồi bít kín cửa thiêu sống cả tập thể ở trong nhà thờ v…v… Chế độ Công giáo Ngô Đình Diệm ở Nam Việt Nam cũng giết 300000 (ba trăm ngàn) người trong chính sách tố Cộng và cải đạo (Xin đọc “The Vatican’s Holocaust” của Bá Tước Avro Manhattan). Hơn nữa, Giáo hội ngày nay đâu còn những quyền lực thế tục như trong thời Trung Cổ mà giết người, trừ khi người Công giáo lên cầm quyền ở một địa phương nào đó như Pavelich ở Croatia, Franco ở Tây Ban Nha, và Ngô Đình Diệm ở Nam Việt Nam.
Mặt khác, tưởng chúng ta cũng nên biết rằng, khi Giáo hoàng John Paul II chính thức xưng thú 7 núi tội ác của Công Giáo và xin thế giới tha thứ cho những tội ác của Công Giáo bằng những lời lẽ rất đại cương, thì ký giả Lewis Weinstein đã viết trong tờ Chicago Tribune ngày 16 tháng 3, 2000, như sau:
"Hầu hết các tín đồ Công Giáo không biết đến cái lịch sử (chứa đầy tội ác của Công Giáo) mà Giáo hoàng nói đến, và nếu, theo lời của Hồng Y John O'Connor, tổng giám mục địa phận New York, tín đồ Công Giáo phải "được sự thật giải phóng", thì họ phải biết sự thật đó như thế nào."
(Most Catholics are unaware of the history to which the pope alluded, an if, in the words of Cardinal John O'Connor, archbishop of New York, Catholics are to be "liberated by the truth", then they must know what that truth is.)
Vậy tại sao người Công giáo Việt Nam lại sợ sự thật lịch sử của Công giáo? Mà lại cứ vu khống những người viết ra những sự thật này là soi bói chuyện cũ, báng bổ thần thánh, chống Công giáo v…v… hay ấu trĩ hơn nữa là “làm tay sai cho CS để chống đạo”. Sự thật đó như thế nào? Đọc kỹ lịch sử truyền đạo của Công Giáo, chúng ta có thể tóm tắt sự thật đó trong một câu ngắn gọn: 7 núi tội ác của Công Giáo đối với nhân loại nói chung, Việt Nam nói riêng, có thể mô tả như sau, mượn lời của Nguyễn Trãi trong bài Bình Ngô Đại Cáo:
Quyết Đông hải chi thủy, bất túc dĩ trạc kỳ ô;
Khánh Nam sơn chi trúc, bất túc dĩ thư kỳ ác.
(Độc ác thay, trúc rừng không ghi hết tội;
Dơ bẩn thay, nước bể không rửa sạch mùi.)
bởi vì, trong gần 20 thế kỷ, cả trăm triệu sinh mạng gồm già, trẻ, lớn, bé, nam, nữ, vô tội đã bị giáo hội, nhân danh phúc âm, chân lý của Chúa, bắt bớ, giam cầm, tù đầy, bạo hành, tra tấn cực hình, cắt cổ, chôn sống, thiêu sống v…v… chưa kể đến những hành động phá hủy đền thờ miếu mạo của các tôn giáo khác, cướp Chủa để xây nhà thờ, hoặc những hành động nhằm tiêu diệt các nền văn hóa phi Ki-Tô v..v… theo sách lược truyền đạo của Công Giáo trên thế giới.
Một cá nhân theo một tôn giáo nào đó có thể vì bản tính, cho nên đã có những hành động ác, vô đạo đức v.. v.. . Nhưng một tôn giáo, đúng nghĩa là một tôn giáo, như một tập thể, thì không thể có những chủ trương tàn ác, phi luân, vô đạo đức v..v.. trong kinh điển, giáo lý của mình. Những tôn giáo Đông phương như Phật Giáo, Khổng Giáo, Lão Giáo, tuy không phải là những tôn giáo theo đúng định nghĩa tôn giáo của Tây Phương, đều chủ trương hòa bình, nâng cao phẩm giá, thăng tiến trí tuệ của con người. Phật Giáo có “thiên kinh, vạn quyển”, nhưng chúng ta không thể tìm thấy trong đó bất cứ một lời lẽ độc ác nào, tất cả đều là “khuyến thiện, răn đe việc ác” và đề ra những phương pháp tu tập với mục đích phát triển trí tuệ, khai sáng tâm linh, đưa con người đạt tới một cảnh giới cao hơn. Do đó, lịch sử truyền bá Đạo Phật trong hơn 25 thế kỷ không hề cưỡng bách bất cứ ai phải theo đạo Phật, không hề làm đổ một giọt máu vì truyền đạo, không hề có ý đồ xâm lăng văn hóa, và không hề khuyến khích con người đi vào một niềm tin mù quáng, không cần biết, không cần hiểu. Trái lại, trong Kinh Thánh của Ki-tô Giáo mà người Ki-tô cho đó là những lời mạc khải của Thiên Chúa của họ, lại chứa đầy những điều ác độc, vô luân, mâu thuẫn, sai lầm về thần học cũng như về khoa học. Nhưng khổ thay, chính vì tin vào những điều trên trong Kinh Thánh mà Ki-tô Giáo đã trở thành một tôn giáo phạm nhiều tội ác nhất đối với nhân loại. Ai không đồng ý, xin lên tiếng. Tôi sẽ chỉ dẫn cho những đoạn không thể đọc được trong Kinh Thánh, những đoạn làm ô nhiễm đầu óc con người, những đoạn huyền hoặc mê tín mà vì tin vào chúng mà những người Ki-tô đã tạo nên một lịch sử đẫm máu của Công Giáo, và đã để lại cho nhân loại những dấu vết kinh hoàng nhất.. Đây là những sự kiện lịch sừ bất khả phủ bác.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét