Thứ Tư, 11 tháng 4, 2012


Xin lỗi em, cho những chuyện đã qua

Vì có những lúc hai chúng ta không cùng chung một dòng suy nghĩ. Có những điều với em là đúng, với chị là sai. Và ngược lại, với em là sai, với chị là đúng. Cuộc đời có những giá trị quan và những cách nhìn nhận, đánh giá khác nhau, phải không em?
Em đang vui. Có những lúc nhìn em cười, muốn cười vui cùng em nhưng trong lòng chị còn đang rộn những nỗi âu lo. Cảm giác chơi vơi giữa bộn bề cuộc sống.
Và những lúc em buồn, cũng là lúc chị đang rưng rưng dòng lệ, trong lòng. Không nói ra được đâu em!
Vì em có những suy nghĩ mà chị chẳng thể nào hiểu thông. Cũng như có những lúc em không buồn cho chị một cơ hội để phân giải.
Chị và em, cùng lớn lên trong một gia đình, cùng mang trong mình một dòng huyết thống. Nhưng hai con người, hai thế giới, hai tâm hồn. Vì em là con trai, chị là con gái. Không ít lần, chị đã cảm thấy buồn phiền, và giận dỗi, trách hờn em. Nhưng, em vẫn mãi là em trai của chị. Ngẫm lại thì, giờ điều mà chị muốn nói với em là:
Xin lỗi em, cho những giận hờn và trách móc vu vơ.
Ngẫm lại những tháng năm em lặn lội một mình trong thành phố mênh mông. Một mình xoay sở, chống chọi với bao ưu phiền, bao nhiêu chiều đổi thay của cuộc sống? Tự bươn trải với dòng đời, đã bao lần em gục ngã rồi lại gượng mình, tự mình đứng dậy? Chị tự hỏi, những lúc ấy chị đang làm gì? Đang ở đâu? Có ở bên cạnh để dìu dắt, nâng bước chân em khỏi vấp ngã hay không? Chị có cố gắng để ở gần, để chăm sóc, để quan tâm, lo lắng cho em hay chưa? Hay bao nhiêu lần, chị đã để em một mình lê bước, trên quãng đường dài mù mịt giữa màn đêm?
Nghĩ đến cố gắng của em, lòng trào nước mắt. Muốn cố kìm nén nhưng những giọt lệ kia chẳng chịu nghe lời, chỉ trực tuôn rơi. Thương em, muốn làm gì đó cho em. Nhưng chị có thể làm gì bây giờ trước muôn trùng sóng gió cuộc đời? Những lúc em bệnh, không có ai ở bên chăm sóc đỡ đần. Một mình em lại tự mình gượng dậy khi trán còn hừng hực sốt buổi sớm mai. Em lại một mình tự đạp đến trường trên chiếc xe đạp đã cũ do qua tháng năm dài. Sáng tinh sương, đường Sài Gòn đã tấp nập người qua. Ngày qua ngày, em phải một mình đối chọi với biết bao nguy hiểm. Bao mối lo về vật chất lẫn tinh thần. Và điều chị sợ nhất, là sự thương tổn trong trái tim em.
Em yêu của chị,
Chẳng biết có phải vì chị quá bất lực, hay quá vô tâm. Chị thường tự trách nhưng dường như chẳng thể nào thay đổi được. Chị chỉ biết làm trong mức mà chị có thể. Giúp em, giúp một chút nhỏ nhoi. Nâng đỡ em, nâng bằng vòng tay yêu thương của người chị.
Em vẫn tự mình bươn trải chốn xa xôi. Ngày qua ngày, và cuộc sống. Chị hi vọng rằng, em sẽ là một đứa em trai biết chấp nhận, biết yêu thương để vươn lên trong cuộc sống. Biết ngẫm mình chẳng thẹn với lòng, hạnh phúc nhỏ nhoi dù là chưa trọn vẹn. Rồi đây trên bước đường đời xuôi ngược, dẫu bao bước chân bon chen, xô đẩy em giữa dòng đời.
Chiếc phao gia đình, chiếc phao của tình thân, chị hi vọng lòng em được sưởi ấm. Để mạnh mẽ, để vững tin, để không hoài phiền muộn. Để lòng được bình tâm, thanh thản, nhẹ nhàng. Con đường em đi, phía trước dẫu chông gai có ngập tràn, hãy vững tin bởi còn tình thân bên cạnh. Sợi dây nào siết chặt, sợi dây nào nâng bước chân em?
Chiếc võng năm xưa mẹ ru ngủ giữa chiều mưa, giữa tiếng ếch kêu sau nhà, giữa những hàng phi lao lộng gió. Trong tiếng mẹ ru có lời người trong đó, tiếng ầu ơ, sâu lắng một tình thương. Ngày nào còn nằm trong vòng tay mẹ nâng niu, nay em đã trưởng thành, đã lớn khôn theo chiều dài nỗi nhớ mong của mẹ. Nhớ những tháng ngày, cùng em chơi trên bãi cỏ, hay chơi đồ hàng của lũ trẻ. “Đời người quá ngắn khi nỗi nhớ quá dài.” Kỉ niệm thân thương còn vang vọng mãi.
Có thể là vui cái thưở ngây thơ, buồn khi hiểu ra mọi chuyện vốn không như mình mong đời. Đau khổ với những lúc gặp khó khăn, thử thách, và thất bại. Hạnh phúc khi tình yêu và điều mong muốn đến bên ta.
Xin lỗi em, cho những hờn giận vu vơ.
Quá khứ đã qua xin đừng khơi lại mãi, hãy cứ để mọi chuyện chôn vào trong dĩ vãng của thời gian. Cho quá khứ ngủ yên, cho tâm hồn nhẹ nhàng, cho trái tim thanh thản. Hãy luôn vui và bình yên em nhé!
TĐH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét